Đường ngầm trong sơn động.

Tôi lại quay trở về chỗ đống quan tài lần nữa, tâm trạng lại vô cùng phức tạp, tôi lại kiểm tra lại nắp mấy cái quan tài kia một lần, xác định trừ bỏ cái quan tài thứ tư trống không, nắp quan tài cũng khép hờ ta, những cái khác đều đã bị đóng định chặt chẽ.

Như vậy nhìn sơ qua thì, ở đây chắc là có tổng cộng bốn cái xác chết, mà cái nằm ở giữa kia, giống như là để lại cho người nào đó.

Là ai đây?

Tôi ngồi xếp bằng dưới đất, ngây ngốc nhìn mấy cái quan tài, nghĩ đến những lời Mã Cửu nói lúc nãy, nghĩ đến những chuyện kì lạ trong đường ngầm, tuy là trong lòng rất muốn đuổi theo Mã Cửu hỏi cho rõ ràng, nhưng mà tôi biết tên kia còn tinh ranh hơn cả quỷ, nếu như đã chạy, muốn tìm được hắn là khó khăn vô cùng.

Hơn nữa tôi dám khẳng định, ngay lúc tôi tiến vào trong đường ngầm này cũng đã bị hắn ta theo dõi, tên này lựa chọn trốn vào bên trong quan tài cũng là bởi vì đoán chắc chắn tôi sẽ không đi cạy nắp quan tài của người ta, nhưng mà từ chỗ này có thể đoán ra được, hắn ta nhất định là đã trốn trong quan tài này một đoạn thời gian dài, rất là quen thuộc.

Vậy thì, hắn ta trốn trong quan tài này để làm gì chứ? Chắc là sẽ không coi nó là cái giường đi?

Tôi suy nghĩ miên man, trong lòng rất rối, vì thế chậm rãi lấy cái tẩu thuốc của ông nội ra quan sát.

Cái này thật ra là một cái tẩu thuốc bằng ngọc rất lâu năm, màu đã hơi ngả vàng, hương vị sợi thuốc lá quen thuộc chui vào trong mũi, đây chính là mùi vị khi còn bé.

Tôi vuốt ve cái tẩu hút thuốc, bên ngoài cái tẩu hút thuốc này còn treo một cái túi tiền bằng vải nho nhỏ, cũng chính là để ông nội đựng sợi thuốc lá, tôi mở túi tiền ra, lấy ra một ít lá thuốc ở bên trong, bỏ vào trong tay chà xát, vẫn còn rất khô ráo.

Không biết như thế nào, nhìn cái tẩu thuốc này một lát, tôi đột nhiên nảy ra một ý nghĩ kỳ lạ, ông nội năm nào cũng hút cái tẩu thuốc này, rốt cuộc nó có hương vị như thế nào vậy chứ?

Nếu như ông nội cũng không còn nữa, lại để tẩu thuốc này lại cho tôi, tôi đây cũng nên nếm thử đi, lúc còn nhỏ ông nội không cho tôi hút, bây giờ, cuối cùng cũng không còn ai có thể quản tôi được nữa.

Tôi đột nhiên có hơi chua xót, lấy từ trong túi vải ra một nắm lá thuốc, bóp nát, nhét vào trong tẩu thuốc, ấn chặt, sau đó chậm rãi ngậm vào trong miệng, dùng hỏa phù chậm rãi đốt lên, dùng sức hít một hơi.

Một chút đốm lửa sáng lên trong bóng đêm, trong miệng là hương vị kì kì quái quái, tôi lại rít thêm một ngụm, đốm lửa lại sáng lên, sương khói nhàn nhạt, tôi rít vào một hơi thật sâu, lại ho sặc sụa, cái sợi thuốc lá này đúng là đủ đắng đủ cay, còn phê hơn cả Trung Nam Hải tôi hay hút nhiều lắm.

Hơn nửa ngày sau tôi mới chịu nổi, vì vậy lại rít tiếp một hơi, chui vào phổi vẫn cứ cảm thấy cay cay, nhưng mà lần này đã đỡ hơn nhiều rồi, tôi chậm rãi phun ra một ngụm khói, nheo hai mắt lại, suy nghĩ lại bay đi lần nữa...

Khói mù, dần dần làm mờ tầm mắt, đánh thức kí ức, tôi nhìn đám khói trong hư không trước mặt, đột nhiên trợn tròn hai mắt ra nhìn!

Bởi vì sương khói trước mặt không biết vì sao cứ tụ lại không tiêu tán, hơn nữa còn đang từ từ ngưng kết lại với nhau, tôi đứng bật dậy, kinh ngạc nhìn một màn này, lúc này tôi đã buông tẩu thuốc xuống, nhưng mà sương khói kia vẫn cứ từ trong tẩu thuốc chậm rãi bay ra ngoài...

Từ từ, đám khói đó ngưng kết thành hình dạng của một người, tôi đã nín thở hoàn toàn, nhìn một cảnh kinh người này, trái tim đập lên thình thích, tôi biết, có chuyện gì đó sắp xảy ra.

Đám khói trước mặt từ từ ngưng tụ lại, cuối cùng hóa thành bóng dáng của một người.

Là ông nội!

Trời ơi, không ngờ, không ngờ lại là ông nội, tôi thật sự không dám tin vào hai mắt của mình, vẻ mặt biến đổi không ngừng, cả người run rẩy liên tục, thậm chí đến cả môi cũng hơi run, cái, cái đám khói này, tại sao lại...

Trong đám khói kia dần dần phát ra ánh sáng, bóng người của ông nội dần dần hiện rõ lên ở trước mắt, đột nhiên, ông đứng ở trong đám khỏi, cười cười nói với tôi:

- Cháu ngốc, con định khóc hay là cười đây hả?

Là ông nội thật...

Tôi biết, đây chính là hồn phách của ông nội.

Tôi rốt cuộc không khống chế bản thân được nữa, nước mắt trong mắt chảy xuống, bùm một cái quỳ xuống đất, kêu lên một tiếng ông nội, cũng đã khóc không thành tiếng.

Ông nội, con đã đến chậm, con cuối cùng cũng không thể cứu được ông, con còn tưởng là ông đặt tẩu thuốc ở trong nhà, lại không ngờ là, ông đã để chính mình ở trong nhà, hồn phách của ông, thì ra bị nhốt ở trong tẩu thuốc này...

Những lời này, thoáng hiện lên trong đầu của tôi, nhưng mà tôi cũng không nói lên lời dù chỉ là một chữ, nhìn bóng người và khuôn mặt vừa quen thuộc vừa mông lung kia, nước mắt đã làm nhòe đi tầm nhìn, tôi không biết, chính mình rốt cuộc nên nói cái gì nữa, có lẽ, đây chính là vận mệnh của người nhà họ Hàn.

Ông nội hiền lành nhìn tôi, trên mặt không hề có chút đau thương nào cả, ông nói với tôi:

- Cháu ngoan, đừng khóc nữa, ông nội từ trước đến giờ cũng chưa từng rời đi, đây đã là phương pháp tốt nhất mà ông có thể nghĩ đến, con nhìn nè, không phải ông nội vẫn còn có thể nói chuyện với con như bình thường sao?

Tôi dần dần ngừng bi thương, trong lòng càng thêm chua xót, mở miệng nói:

- Ông nội, là cháu bất hiếu về trễ, nửa năm này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cái tên Mã Cửu kia vì sao lại ở chỗ này, còn có ông, ông...

Tôi biết ông nội đã rời khỏi thế giới này, tôi muốn hỏi một chút thi thể của ông nội ở nơi nào, nhưng mà dưới loại tình huống này, hai chữ kia lại không có cách nào nói nên lời, ông nội cũng hiểu rõ ý của tôi, gật đầu nói:

- Đừng sợ đừng sợ, đã trở về là tốt rồi, thật ra con còn trở về rất nhanh, hơn nữa, con có thể tìm đến chỗ này, ông nội cũng rất vui mừng, còn chuyện của quá khứ, tạm thời đừng nói đến cũng được, người nhà họ Hàn, luôn có thể tự mình tìm được nơi quy túc, giống như...

Ông nội cũng không có nói thi thể của ông ở nơi nào, lại chậm rãi quay đầu lại nhìn mấy cái quan tài kia, sắc mặt dần dần trở nên ngưng trọng, chậm rãi nói tiếp:

- Chẳng hạn như cha của con và cả các vị tổ tiên...

Trong lòng tôi hoảng sợ, vội hỏi:

- Ông nội, ý của ông là, ở chỗ này tất cả đều là tiền bối của nhà họ Hàn sao? Còn có, còn có cả cha của con? Nhưng mà, khi con còn nhỏ, ông...

Ông nội thở dài:

- Lúc đó con còn nhỏ, có một số việc đương nhiên không thể nói cho con biết được, bây giờ, theo ông lại đây, quỳ lạy các vị tổ tông.

Tôi ngẩng đầu nhìn mấy cái quan tài màu đen kia, trong lòng dần trở nên nặng nề hơn, đi theo ông nội qua đó, ông nội chỉ tay vào cái quan tài đầu tiên bên tay phải nói:

- Đây là ông tổ của con, cũng chính là ông cố của ông, nhớ kĩ, tên của ông tổ của con gọi là Hàn Cảnh Vân, có một câu nói là “Phượng minh triêu dương, Long tường cảnh vân”, ông tổ của con là một người rất tài giỏi, năm đó thiên hạ đại loạn, sông Hoàng Hà lại có lũ lụt, là nhờ ông tổ của con không tiếc tiêu hao hết sinh mệnh lực không còn nhiều lắm để sửa lại dòng chảy của Hoàng Hà, cứu được vô số nạn dân, sau đó lại dẫn theo ông sơ của con đi đến Quan Đông, đi vào núi Trường Bạch khai hoang cắm rể, mới có đời sau hiện tại của nhà họ Hàn.

Tôi nghe mà trong lòng vô cùng kích động, lúc này mới biết được nguyên nhân nhà họ Hàn đi vào quan ngoại, tôi quỳ rạp xuống trước quan tài của ông tổ, dập đầu ba cái thật mạnh, lớn tiếng nói:

- Xin ông tổ yên tâm, con nhất định sẽ gánh vác được sứ mệnh của nhà họ Hàn, không làm cho các ông ở dưới chín suối phải thất vọng.

Ông nội gật gật đầu, lại chỉ vào cái quan tài thứ hai nói:

- Đây là ông sơ của con, ông nội của ông, gọi là Hàn Lập Thiên, nam nhi đứng ở trong thiên địa, ngẩng đầu cúi đầu đều không hổ thẹn, đường đường chính chính, dập đầu với ông cố của con đi.

Tôi đùng đùng đùng dập đầu ba cái thật vang, lớn tiếng nói:

- Nam nhi đứng ở trong thiên địa, ngẩng đầu cúi đầu đều không hổ thẹn, đường đường chính chính, con xin lạy ông sơ!

Ông nội lại chỉ vào cái quan tài thứ ba nói:

- Đây là ông cố của con, cha của ông, gọi là Hàn Hưng Nghiệp, ý là thịnh vượng tổ nghiệp, khôi phục lại danh vọng nhà họ Hàn một lần nữa, đây cũng chính là sự trông đợi mấy trăm năm qua của nhà họ Hàn chúng ta, con dập đầu lạy ông cố con đi.

Tôi vẫn theo thường lệ dập đầu ba cái, nói:

- Thịnh vượng tổ nghiệp, khôi phục lại danh vọng nhà họ Hàn một lần nữa, con xin lạy ông cố.

Ông nội cuối cùng dừng một chút, chỉ vào cái quan tài thứ tư, cười khổ nói:

- Đây là... quan tài của ông nội, ông nội gọi là Hàn Vân Tiêu, ông cố của con hi vọng ông có thể xông thẳng lên trời, tái hiện lại huy hoàng lúc trước, đáng tiếc, nguyện vọng này bây giờ chỉ đành rơi xuống người của con.

Tôi lúc này mới rõ ràng, thì ra cái quan tài thứ tư lại là của chính ông nội, chỉ là hiện tại không rõ thi thể của ông ở nơi nào, không có an tán.

Tôi do dự nói:

- Ông nội, ông có thể nói cho con biết thân thể của ông ở chỗ nào, mặc kệ là chỗ nguy hiểm nào, con nhất định cũng sẽ lấy về, để cho ông nội sớm ngày...

Ông nội cắt đứt lời của tôi, lắc đầu nói:

- Bỏ đi, cái này để sau này rồi nói, con cũng không cần lo lắng, đến lúc nên nói, ông nội tự nhiên sẽ nói, bây giờ... dập đầu cho cha của con đi.

Ông nội chỉ vào cái quan tài cuối cùng kia, từ từ nói:

- Cha của con tên là Hàn Khởi Linh, lúc trước ông hi vọng, bắt đầu từ thế hệ của cha con, mở lại linh tuệ, học xong hết ba tầng Cấm Pháp nhà họ Hàn, để có thể tiếp xúc đến nguyền rủa nhà họ Hàn, đáng tiếc... Lại nói thì tên của con cũng là do ông đặt đó, con có biết ý nghĩa của hai chữ Thanh Thiên không?

Tôi trả lời mà không cần nghĩ ngợi gì:

- Buổi sáng, quang minh lỗi lạc, ông nội là hy vọng còn làm một cấm kỵ sư đủ tư cách, giống như Bao Thanh Thiên lúc trước vậy, làm một người chính trực, biết phân rõ đúng sai.

Ông nội thở dài nói:

- Con chỉ biết đến một nửa ý mà thôi, haizz, Thanh Thiên Thanh Thiên, càn khôn sáng rọi, trời xanh (thanh thiên) lại ở đâu? Nhà họ Hàn chúng ta vì thiên đạo càn khôn nỗ lực cả ngàn năm, kết quả lại rơi vào kết cục như vậy, trời xanh ở đâu, trời xanh ở đâu... Ông thật sự hi vọng, một ngày nào đó, người nhà họ Hàn, có thế sống trong trong sạch sạch, minh minh bạch bạch, thản nhiên đứng giữa đất trời này, đến lúc đó, cũng không phụ hai chữ Thanh Thiên này của con.

Tôi lúc này mới chợt hiểu ra, thì ra hai chữ Thanh Thiên này, là do ông nội đặt lúc đang buồn bã tức giận, vừa là kì vọng đối với tôi, cũng có luôn cả bất mãn đối với thiên đạo.

Tôi im lặng quỳ xuống, dập đầu với quan tài của cha, từ trước đến giờ tôi chưa từng gặp qua cha, lúc này trong lòng rất kích động, chỉ nói một câu:

- Cha, con trai xin dập đầu với cha...

Cổ họng đã nghẹn ngào, không nói thêm được gì nữa.

Ông nội đứng ở một bên chậm rãi nói:

- Cháu ngoan, đứng dậy đi, bây giờ con cũng đã lớn, có một số việc cũng nên nói cho con biết rồi, từ trước đến giờ con chưa từng gặp qua cha của con, bây giờ, con có thể mở quan tài của cha con ra, cha con đã để lại vài thứ cho con, cũng đã đến lúc đưa cho con rồi.

Trong lòng tôi chấn động, quay đầu lại ngơ ngác nhìn ông nội, sau một lúc lâu cũng không nói được gì.

Thứ cha để lại cho tôi, đó sẽ là cái gì chứ?

Ông nội gật đầu nói:

- Đúng vậy, con không có nghe lầm, cha của con để lại cho con vài thứ, hơn nữa, cách mở cái quan tài này ra, bây giờ chỉ có con có thể làm được, đừng do dự, cháu ngoan, đây chính là số mệnh của con, cha của con, vẫn luôn chờ con...

Tôi chỉ cảm thấy người mình càng run rẩy hơn nữa, nhưng mà vẫn gật đầu thật mạnh, hôm nay, tôi cuối cùng cũng có thể nhìn thấy cha rồi.

 

0.52050 sec| 2446.211 kb